Di dời...
Post ở yahoo 360, nhưng lại thấy personal quá, vội vã copy paste về đây. Viết lách mà thập thò sượng sùng như gái 16 thế này, mình chắc ko còn duyên nợ lâu dài với blog nữa rồi. Bếp núc có vẻ vui vẻ hơn?
Buồn chồng...
Chồng ạ, tự nhiên sáng nay em nổi cơn buồn bã. Em thấy buồn chồng! Em cảm thấy em vẫn chưa nhận được sự chia sẻ và cảm thông của chồng như là em mong đợi, trong giờ phút rất khó khăn này của em...
Dù em vẫn nói với chồng rằng em không sao, nhưng thật ra, câu chuyện vừa rồi, không phải là một chuyện nhạy cảm vớ vỉn, nó thật sự làm em tổn thương. Ai cũng cần có một mảnh đất riêng để sống và lui về nương náu, chồng ạ...
Em hiểu là anh đang trong giai đoạn căng thẳng vì công việc. Em hoàn toàn hiểu!
Em cũng không phải kiểu phụ nữ hay giận dỗi vặt, thỉnh thoảng la lối đòi vùng lên, gào thét không cần chồng, không cần chồng mà vẫn sống khỏe. Không, em không khỏe tí nào đâu khi không có chồng! Em là thế đới. Em hài lòng với cảm giác được dựa dẫm vào anh, bám đít anh, được anh chăm sóc, làm em tắc cười ơi là tắc cười vì anh buồn cười ghê lắm. Và em yêu quý đức tính đeo bám quyết liệt này của mình... Nên chỉ nhắn anh một tẹo, nhỡ mà anh có đang quên...
Và em sẽ thôi không than phiền nữa. Sau khi viết vài dòng linh tinh này, em thậm chí còn nghi ngờ khả năng có thể post nó lên. Vì em biết tỏng rằng, chỉ cần chiều nay em được đèo đi xem phim, được mua cho một cái bong bóng, được cho ăn kem, KFC, chơi thú nhún, nhà banh, tô tượng, thì thể nào đến khi tối về, chồng em hỏi, tại sao con khóc, hẳn bộ nhớ của em lúc đó đã bị format sạch sẽ, em sẽ ú ớ, mồm kêu, no no...
Haha, trong khi chờ chồng, cho tiêu sầu, em xin lấy lời của một bác đại gia Hàn xẻng để viện dẫn cho sự kiên cường của mình: "Thế giới quả là rộng lớn và có rất nhiều việc phải làm!", rồi em dắt người Mẹ già ham chơi đang nhảy chồm chồm lên vì phấn kích đi shopping ngay đây.
Em nghĩ đến cảnh, chỉ vài ngày nữa, khi cái project của anh lắng xuống, anh sẽ bắt đầu có lại cảm giác nhớ nhung, tha thiết yếu mềm tội lỗi, anh bèn nhắn tin gọi điện èng èng sáng trưa chiều tối cho người vợ tội nghiệp bị bỏ rơi này, em ơi đang làm gì, em ơi cho anh đi ăn trưa với em, em ơi hôm nay về sớm chơi banh đũa nhá. Khi ấy, thì xin anh nhớ cho dzằng: em đang bựn lắm, bựn ghê gứm lắm. Trong cái thế giới có quá nhiều việc để làm này! ;D
Mua vui cho chồng! Blog bliếc meo mốc cả tháng trời, hộp thư thì toàn là tin nhắn thiên kinh địa nghĩa. Em chả biết phải bắt đầu lại từ đâu? Huu.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
1 nhận xét:
Kiểu bám chồng giống mình y chang híhíh.
Entry này cute quá đi mất :). Rất vui khi được làm quen với chủ blog.
Post a Comment