RSS

Cái cây xanh xanh

Ngồi lọ mọ đổi theme cho blog. Thử hết cái này đến cái kia. Cái nào cũng thích. Thích nhất là những theme có mấy tách cà phê xinh đẹp, ngắm thôi đã thấy ngon.

Giờ thì thích cái này: ghế gỗ, hàng rào trắng, ngôi nhà êm đềm như trong dreamland. Và nhất là cái chậu cây bé nhỏ với hai chiếc lá mầm nhỏ nhoi, ung dung và đơn độc.

Tháng 11 rồi nhỉ. Mấy hôm nay Sài Gòn nóng, nên sinh lòng nhớ nhung Hà Nội.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Let me sing you a waltz

Tối nay xem lại Before sunset. Coi chung với chồng. Hơn năm năm đã qua kể từ ngày mình xem phim này và khóc như mưa như gió trong ngày mùng 5 Tết (nói hơi quá, thật là là khóc thánh thót, nước mắt tràn mi như mưa ruộng cày, chỉ có thế, nhưng bao giờ khi look back mà người ta chả thậm xưng, hế hế), thì đêm nay, mình đã không còn khóc nữa.

Không phải vì phim không còn hay, thoại đã dở, hoặc điệu valse cuối phim không còn cào cấu lòng mình, mà vì: đã hơn năm năm từ cái ngày khóc như mưa gió, đã nhiều suy nghĩ đã thật sự phai nhạt, có muốn nhớ cũng không nhớ nổi, chả lẽ mình đã khác? Và trên hết là, thật buồn cười khi khóc lóc về một chuyện tình khi đang ngồi kế bên một người tình. 

Chời mẹ ơi, khóc chắc bị wuýnh chết quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! =)).

Mấy người nãy giờ hóng chuyện tên rơi đạn lạc chắc ôm ghế đẩu nhảy ra xa rồi phải hônnnn? Hế hế hế...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nở một lần để tàn lụi một giây

Gần cuối năm 49

..." Khi heo may phong kín cuộc hành trình
Ta ghé lại bên đời phơi chiếc áo.
Và chợt thấy một ngàn hoa thạch thảo
Nở một lần để tàn lụi một giây.

Biển ở bên kia, sóng vỗ bên này
Bởi trái đất vần xoay cơn mộng mị.
Ta gọi lại cuối nóc lòng thế kỷ
Mà trọn đời không thấy một âm vang..."

-Vũ Đức Sao Biển-

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chỉ đến sáng mai tất cả sẽ lành

 Thức khuya và nhớ Esenin. Kể ra mình nhớ nhung linh tinh thật! ;)

SÁNG MAI TẤT CẢ SẼ LÀNH

Tất cả mọi thứ trên đời này chỉ
Được bắt đầu từ những tháng ngày xanh
Giá mà tôi đã không là thi sĩ
Có lẽ đã thành kẻ trộm, lưu manh.

Dù vóc dáng tôi gầy xương, thấp bé
Nhưng anh hùng trong mắt bọn trẻ thơ
Và thường xuyên bao nhiêu lần cũng thế
Mũi rách tả tơi khi trở về nhà.

Nhìn thấy tôi mẹ vô cùng kinh sợ
Tôi từng lời nói rít qua kẽ răng:
“Chẳng sao đâu! Con vấp vào hòn đá
Chỉ đến sáng mai tất cả sẽ lành”.

Và giờ đây khi trong lòng nguội lạnh
Tính ngang tàng, nóng nảy những ngày xưa
Thì có điều gì băn khoăn, lo lắng
Tràn ra thơ như chẳng có bến bờ.

Cả một đống đầy những lời vàng ngọc
Như vẫn còn đeo bám lấy từng dòng
Muốn nhắc lại thuở ngang tàng, gan góc
Của thằng lõi con tính nết lông bông.

Như ngày xưa tôi kiên cường gan góc
Chỉ bây giờ cú đấm mới tinh khôn...
Nếu ngày xưa người đánh tôi vào mặt
Thì giờ đây đang rỉ máu trong hồn.

Và tôi nói với bọn người xa lạ
Một bọn người hèn hạ, lũ lưu manh:
“Chẳng sao đâu! Tao vấp vào hòn đá
Chỉ đến sáng mai tất cả sẽ lành!”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phân loại với Animal

"People" 100%


Hôm trước ngồi trong văn phòng, ngập đầu trong việc, chợt thấy bồn chồn và email cho chồng:

"Em lục trong máy tính, không có hình nào của vợ chồng mình cả, mà em thì muốn có 1 tấm. Anh giúp em lên FB của H, vào folder "People" trong tab Photos của nó, và save về tấm hình hai đứa mình ngồi trước hàng rào màu trắng mà H chụp cho mình ở Đà Lạt, rồi gửi cho em. Tấm đó H đã xử lý rồi, em thích màu mà nó chọn. Nghe mô tả lê thê nhưng làm thì rất nhanh, chỉ vài động tác. Giúp em nhé, vì FB và Y! ở công ty em thì tèo, vô phương, không cách nào vô được, anh biết rồi! Thanks anh! Muah muah muah.

(Lí do là buổi sáng, vừa vào văn phòng, đang uống cà phê, thì Gavin - "hàng xóm" ngồi kế bên chợt hỏi bâng quơ: "Uyên, sao mày không có tấm hình nào của gia đình trên bàn? Thường thì mọi người sẽ có vài tấm hình...". Đã kịp trả lời là "Tao thấy nó hơi...private, nên chắc thôi..." Nhưng về bàn vẫn ngồi hì hục lục trong máy tính. Đến khi phát hiện không có tấm nào thì bứt rứt không yên, bèn phải cầu cứu bạn chồng.)

Ba phút sau thì chồng gửi sang cho 1 tấm hình. Đúng ý mình muốn. Và tấm hình đó được Save trong 1 folder vô cùng bí mật. Từ đó đến nay, vẫn chưa một lần mở ra để xem!

Chuyện không được nhắc lại. Ngẫm nghĩ, thấy giống như bản chất của một tình yêu lâu ngày, và đã yên ấm, kết hôn. Sự hiện diện của đối phương, đôi lúc, thậm chí, không có cả nhu cầu ngắm nghía, không cảm giác nhớ nhung, nhưng nếu thiếu vắng lại đứng ngồi không yên, như có nhọt trên mông hoặc sầu riêng trên ghế...

Các suy ngẫm kỳ quặc lạ lùng của một người quá quởn đến đây tạm hết.

Cho đến một buổi sáng chở nhau đi làm, nhân lúc kẹt xe, vợ chồng lôi chuyện ấy ra nói. Rồi chồng thắc mắc, giọng vô vàn băn khoăn, rối trí và day dứt: "H, nó lưu mình trong folder "People" để làm gì nhỉ? Em có nghĩ....chả lẽ, là để nó phân biệt với mục... "Animals"? 

Tám tới đó thì 2 đứa hú lên cười, suýt rớt khỏi xe. 

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thấy có lí. Rất có lí. Con ranh đó, hay là nó chơi khăm mình???? Có gì ngăn cản nó đâu?????  =))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ơ hay con bé này!

Tối qua cơm nước xong, vợ chồng lục đục tìm phim xem thì mình gạ chú chồng nhổ tóc bạc cho mình.

Chồng nhổ được sợi nào thì reo ầm lên, trầm trồ, làm mình tủi thân hết sức!! Mình cố chuồn đi mấy lần mà vẫn bị túm lại. Tổng cộng thì 1 số lượng đáng kể đã đội nón ra đi.

Thế đấy! Mình có tóc bạc rồi! Và người chồng tai quái của mình thì rất enjoy chuyện đó, luôn mồm quát tháo: Ơ hay, con bé này, có ngồi im cho Bố nhổ tóc bạc không, có ngồi im khônggggggg?????

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

This is because That is

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chồng mình

Chủ nhật, nhân osin cúp cua đã vài tuần, vợ chồng lấy hết dũng khí dọn phòng. Vừa dọn vừa mở Thúy Nga số 100 lải nhải cho tiêu sầu.

Giờ giải lao, Nguyễn Ngọc Ngạn và Nguyễn Cao Kỳ Duyên xuống khán đài giao lưu và đặt câu hỏi để tặng quà khán giả. Câu hỏi thì rất mồi chài, gần như cho không, mà vẫn có người trả lời sai. Kỳ Duyên cảm thán, "Kiểu này chắc phải hỏi xem Nguyễn Ngọc Ngạn họ gì quá?". Mình và chồng khoái chí cười hì hì.

Mình bèn láu táu thực tập ngay, chủ yếu để tôn vinh trí tuệ chồng, "Thế Vũ Quốc Hoàng họ gì?".
Chồng mình vênh mặt, đáp ngay mà không thèm chớp mắt, "Họ Hoàng chớ họ gì!!!"

Hohohohooooo!!!!!!

.....

Chú thích với mọi người là, theo truyền thuyết nhà chồng mình kể lại, khi nhỏ, lúc 3 tuổi, chồng mình đã biết đọc, vớ được sách báo là ngồi chăm chú đọc cả buổi, bỏ ăn bỏ ngủ bỏ bú. Chỉ mỗi tội... đọc ngược, người lớn đi qua nhắc nhở mới biết lật đúng chiều! Sau này vợ chồng thủ thỉ tâm sự, chàng thú nhận, trút cạn nỗi lòng, rằng đọc ngược nhìn hình cũng...hiểu, nhưng rõ ràng là, khi lật hình đúng chiều thì... dễ hiểu hơn!!!!! =))))))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Khổ vì nhan sắc


Tối qua, trước khi mình lên xe thì trời đổ mưa. Mình nấn ná ngồi nịnh nọt má chồng, nựng nịu hun hít con cháu bé xíu ngày mai sắp vào lớp 1, thấy mọi thứ trôi qua thật nhanh. Ngồi trên xe, mình cứ thấy nhớ hoài cái mùi sữa thơm thơm trên đôi má mịn màng lúng phúng lông tơ của nó, đến nỗi giữa đêm xe dừng để mọi người xuống đi tè, giật mình sau một giấc ngủ, vẫn còn thấy nhớ.

Trưa nay trời mưa, mình ngồi đổ hình vô máy tính, nghĩ có lẽ nên làm từng cái blog cho mỗi con vịt giời nhà mình. Làm sao cất lại được khoảnh khắc khi chúng nó chạy thành 1 đàn, đứa nào đứa nấy mắt to cộ,  lông mi cong vút, chân dài tới nách, lông măng lúng phúng trên cái má phính màu bánh mật mịn màng và êm đềm không lời nào diễn tả được.

Chồng mình bảo mình phải stop lại cái kiểu mô tả mê man đó, thiệt là con người si mê không có điểm dừng. =))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phải lòng vĩnh viễn

abcd1234

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS