RSS

Cái cây xanh xanh

Ngồi lọ mọ đổi theme cho blog. Thử hết cái này đến cái kia. Cái nào cũng thích. Thích nhất là những theme có mấy tách cà phê xinh đẹp, ngắm thôi đã thấy ngon.

Giờ thì thích cái này: ghế gỗ, hàng rào trắng, ngôi nhà êm đềm như trong dreamland. Và nhất là cái chậu cây bé nhỏ với hai chiếc lá mầm nhỏ nhoi, ung dung và đơn độc.

Tháng 11 rồi nhỉ. Mấy hôm nay Sài Gòn nóng, nên sinh lòng nhớ nhung Hà Nội.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Let me sing you a waltz

Tối nay xem lại Before sunset. Coi chung với chồng. Hơn năm năm đã qua kể từ ngày mình xem phim này và khóc như mưa như gió trong ngày mùng 5 Tết (nói hơi quá, thật là là khóc thánh thót, nước mắt tràn mi như mưa ruộng cày, chỉ có thế, nhưng bao giờ khi look back mà người ta chả thậm xưng, hế hế), thì đêm nay, mình đã không còn khóc nữa.

Không phải vì phim không còn hay, thoại đã dở, hoặc điệu valse cuối phim không còn cào cấu lòng mình, mà vì: đã hơn năm năm từ cái ngày khóc như mưa gió, đã nhiều suy nghĩ đã thật sự phai nhạt, có muốn nhớ cũng không nhớ nổi, chả lẽ mình đã khác? Và trên hết là, thật buồn cười khi khóc lóc về một chuyện tình khi đang ngồi kế bên một người tình. 

Chời mẹ ơi, khóc chắc bị wuýnh chết quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! =)).

Mấy người nãy giờ hóng chuyện tên rơi đạn lạc chắc ôm ghế đẩu nhảy ra xa rồi phải hônnnn? Hế hế hế...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Nở một lần để tàn lụi một giây

Gần cuối năm 49

..." Khi heo may phong kín cuộc hành trình
Ta ghé lại bên đời phơi chiếc áo.
Và chợt thấy một ngàn hoa thạch thảo
Nở một lần để tàn lụi một giây.

Biển ở bên kia, sóng vỗ bên này
Bởi trái đất vần xoay cơn mộng mị.
Ta gọi lại cuối nóc lòng thế kỷ
Mà trọn đời không thấy một âm vang..."

-Vũ Đức Sao Biển-

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chỉ đến sáng mai tất cả sẽ lành

 Thức khuya và nhớ Esenin. Kể ra mình nhớ nhung linh tinh thật! ;)

SÁNG MAI TẤT CẢ SẼ LÀNH

Tất cả mọi thứ trên đời này chỉ
Được bắt đầu từ những tháng ngày xanh
Giá mà tôi đã không là thi sĩ
Có lẽ đã thành kẻ trộm, lưu manh.

Dù vóc dáng tôi gầy xương, thấp bé
Nhưng anh hùng trong mắt bọn trẻ thơ
Và thường xuyên bao nhiêu lần cũng thế
Mũi rách tả tơi khi trở về nhà.

Nhìn thấy tôi mẹ vô cùng kinh sợ
Tôi từng lời nói rít qua kẽ răng:
“Chẳng sao đâu! Con vấp vào hòn đá
Chỉ đến sáng mai tất cả sẽ lành”.

Và giờ đây khi trong lòng nguội lạnh
Tính ngang tàng, nóng nảy những ngày xưa
Thì có điều gì băn khoăn, lo lắng
Tràn ra thơ như chẳng có bến bờ.

Cả một đống đầy những lời vàng ngọc
Như vẫn còn đeo bám lấy từng dòng
Muốn nhắc lại thuở ngang tàng, gan góc
Của thằng lõi con tính nết lông bông.

Như ngày xưa tôi kiên cường gan góc
Chỉ bây giờ cú đấm mới tinh khôn...
Nếu ngày xưa người đánh tôi vào mặt
Thì giờ đây đang rỉ máu trong hồn.

Và tôi nói với bọn người xa lạ
Một bọn người hèn hạ, lũ lưu manh:
“Chẳng sao đâu! Tao vấp vào hòn đá
Chỉ đến sáng mai tất cả sẽ lành!”

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phân loại với Animal

"People" 100%


Hôm trước ngồi trong văn phòng, ngập đầu trong việc, chợt thấy bồn chồn và email cho chồng:

"Em lục trong máy tính, không có hình nào của vợ chồng mình cả, mà em thì muốn có 1 tấm. Anh giúp em lên FB của H, vào folder "People" trong tab Photos của nó, và save về tấm hình hai đứa mình ngồi trước hàng rào màu trắng mà H chụp cho mình ở Đà Lạt, rồi gửi cho em. Tấm đó H đã xử lý rồi, em thích màu mà nó chọn. Nghe mô tả lê thê nhưng làm thì rất nhanh, chỉ vài động tác. Giúp em nhé, vì FB và Y! ở công ty em thì tèo, vô phương, không cách nào vô được, anh biết rồi! Thanks anh! Muah muah muah.

(Lí do là buổi sáng, vừa vào văn phòng, đang uống cà phê, thì Gavin - "hàng xóm" ngồi kế bên chợt hỏi bâng quơ: "Uyên, sao mày không có tấm hình nào của gia đình trên bàn? Thường thì mọi người sẽ có vài tấm hình...". Đã kịp trả lời là "Tao thấy nó hơi...private, nên chắc thôi..." Nhưng về bàn vẫn ngồi hì hục lục trong máy tính. Đến khi phát hiện không có tấm nào thì bứt rứt không yên, bèn phải cầu cứu bạn chồng.)

Ba phút sau thì chồng gửi sang cho 1 tấm hình. Đúng ý mình muốn. Và tấm hình đó được Save trong 1 folder vô cùng bí mật. Từ đó đến nay, vẫn chưa một lần mở ra để xem!

Chuyện không được nhắc lại. Ngẫm nghĩ, thấy giống như bản chất của một tình yêu lâu ngày, và đã yên ấm, kết hôn. Sự hiện diện của đối phương, đôi lúc, thậm chí, không có cả nhu cầu ngắm nghía, không cảm giác nhớ nhung, nhưng nếu thiếu vắng lại đứng ngồi không yên, như có nhọt trên mông hoặc sầu riêng trên ghế...

Các suy ngẫm kỳ quặc lạ lùng của một người quá quởn đến đây tạm hết.

Cho đến một buổi sáng chở nhau đi làm, nhân lúc kẹt xe, vợ chồng lôi chuyện ấy ra nói. Rồi chồng thắc mắc, giọng vô vàn băn khoăn, rối trí và day dứt: "H, nó lưu mình trong folder "People" để làm gì nhỉ? Em có nghĩ....chả lẽ, là để nó phân biệt với mục... "Animals"? 

Tám tới đó thì 2 đứa hú lên cười, suýt rớt khỏi xe. 

Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thấy có lí. Rất có lí. Con ranh đó, hay là nó chơi khăm mình???? Có gì ngăn cản nó đâu?????  =))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Ơ hay con bé này!

Tối qua cơm nước xong, vợ chồng lục đục tìm phim xem thì mình gạ chú chồng nhổ tóc bạc cho mình.

Chồng nhổ được sợi nào thì reo ầm lên, trầm trồ, làm mình tủi thân hết sức!! Mình cố chuồn đi mấy lần mà vẫn bị túm lại. Tổng cộng thì 1 số lượng đáng kể đã đội nón ra đi.

Thế đấy! Mình có tóc bạc rồi! Và người chồng tai quái của mình thì rất enjoy chuyện đó, luôn mồm quát tháo: Ơ hay, con bé này, có ngồi im cho Bố nhổ tóc bạc không, có ngồi im khônggggggg?????

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

This is because That is

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Chồng mình

Chủ nhật, nhân osin cúp cua đã vài tuần, vợ chồng lấy hết dũng khí dọn phòng. Vừa dọn vừa mở Thúy Nga số 100 lải nhải cho tiêu sầu.

Giờ giải lao, Nguyễn Ngọc Ngạn và Nguyễn Cao Kỳ Duyên xuống khán đài giao lưu và đặt câu hỏi để tặng quà khán giả. Câu hỏi thì rất mồi chài, gần như cho không, mà vẫn có người trả lời sai. Kỳ Duyên cảm thán, "Kiểu này chắc phải hỏi xem Nguyễn Ngọc Ngạn họ gì quá?". Mình và chồng khoái chí cười hì hì.

Mình bèn láu táu thực tập ngay, chủ yếu để tôn vinh trí tuệ chồng, "Thế Vũ Quốc Hoàng họ gì?".
Chồng mình vênh mặt, đáp ngay mà không thèm chớp mắt, "Họ Hoàng chớ họ gì!!!"

Hohohohooooo!!!!!!

.....

Chú thích với mọi người là, theo truyền thuyết nhà chồng mình kể lại, khi nhỏ, lúc 3 tuổi, chồng mình đã biết đọc, vớ được sách báo là ngồi chăm chú đọc cả buổi, bỏ ăn bỏ ngủ bỏ bú. Chỉ mỗi tội... đọc ngược, người lớn đi qua nhắc nhở mới biết lật đúng chiều! Sau này vợ chồng thủ thỉ tâm sự, chàng thú nhận, trút cạn nỗi lòng, rằng đọc ngược nhìn hình cũng...hiểu, nhưng rõ ràng là, khi lật hình đúng chiều thì... dễ hiểu hơn!!!!! =))))))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Khổ vì nhan sắc


Tối qua, trước khi mình lên xe thì trời đổ mưa. Mình nấn ná ngồi nịnh nọt má chồng, nựng nịu hun hít con cháu bé xíu ngày mai sắp vào lớp 1, thấy mọi thứ trôi qua thật nhanh. Ngồi trên xe, mình cứ thấy nhớ hoài cái mùi sữa thơm thơm trên đôi má mịn màng lúng phúng lông tơ của nó, đến nỗi giữa đêm xe dừng để mọi người xuống đi tè, giật mình sau một giấc ngủ, vẫn còn thấy nhớ.

Trưa nay trời mưa, mình ngồi đổ hình vô máy tính, nghĩ có lẽ nên làm từng cái blog cho mỗi con vịt giời nhà mình. Làm sao cất lại được khoảnh khắc khi chúng nó chạy thành 1 đàn, đứa nào đứa nấy mắt to cộ,  lông mi cong vút, chân dài tới nách, lông măng lúng phúng trên cái má phính màu bánh mật mịn màng và êm đềm không lời nào diễn tả được.

Chồng mình bảo mình phải stop lại cái kiểu mô tả mê man đó, thiệt là con người si mê không có điểm dừng. =))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phải lòng vĩnh viễn

abcd1234

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Những từ kỳ diệu của mình


Hôm nay mình vô cùng buồn bực. Toàn chuyện cuộc đời đưa đẩy không à. Đến nỗi AQ như mình mà chỉ còn biết há miệng ra cười. 

Mình hỏi con bạn thân, khi có một việc không hài lòng, thay vì bla bla bla cho rõ trắng đen, mình lại thường chọn cách im lặng, rất khác bản tính xưa nay, thì đó có phải là dấu hiệu của tuổi chớm già? Bạn minh triết của mình đã khẳng định rằng, những lời nói ra khi nóng giận không phải là cách hay. Rằng mình không già đi, mình đơn giản chỉ....đại ngộ. (té ghế cái rầm)

Đúng là đại ngộ. Ngộ ơi là ngộ. (PS: không phải kiểu "ngộ" mình khen gái Trương nhà mình đâu nhen!! ;)

Mình viết ra để nhớ. Khổ lắm, các sự kiện toàn được mã hóa, thế mà lúc nào cũng ham note lại. Dám chỉ vài tháng sau khi quay lại chốn này, muốn nhớ nó là gì, thì chìa khóa đã quăng xuống sông mất rồi còn đâu. ;)

Nhưng có một điều này, mình đã commit với chồng mình, với bạn minh triết của mình, thì sẽ không lập lại, mình không muốn các bạn phải là người suffer, chìa tay mãi bảo vệ mình trước những thất vọng cỏn con đối với cuộc sống rối ren bên ngoài. 

Đó là, mình sẽ không bao giờ tin vào những thứ mà mình không thể nhìn thấy! 
(lại mã hóa, nên đọc rất giống truyện Harry Porter. Hoặc sẽ có người đoán rằng mình thề không mua vé số nữa, haha)

Sao mà mình ghét phải nghĩ đến những từ như betrayal, cheating, bla bla đến thế. Mình ghét những cái suy nghĩ xấu xí đó len lỏi trong đầu mình, làm cuộc sống đơn giản của mình mất vui, làm mình quên mất đây là ngày cuối tuần. Phải bắt chước 1 em trong phim, chỉ tập trung nghĩ đến các từ kỳ diệu như: "sườn nướng", "cá hấp cuốn bánh tráng", "bún bò", "bánh ướt tôm cháy"... mới được!! Và lập đi lập lại không ngừng!
.....
........
............

Nhảm đến đây thì mình hết bực rồi. Haha ;)

Chỉ còn buồn chút xíu. Mà thật ra, mình cũng hết cả buồn. Đây có phải là lần đầu đâu?

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phuket

Thường thì buổi trưa và buổi tối, nếu không đi ăn trong những nhà hàng xung quanh, tụi mình đi taxi vô khu downtown Patong, mất khoảng 45 phút để ăn trưa và chơi bời. Đi cho vui, thật ra cũng chẳng gì đặc biệt. Còn tiết mục đi thăm đảo thì mình trốn, nên không có hình chộp.

Buổi trưa 9.5, sinh nhật H, tụi mình ăn trưa ở một nhà hàng Thái rất đẹp nằm trong khu Marine Bay, nơi neo du thuyền của các đại gia. Đẹp ơi là đẹp. Tiếc là trời âm u, nên lật ngang lật dọc chả tìm được hình nào diễn tả được.

Còn lại chỉ toàn cà phê, ăn uống, shopping (trai mình phải lòng một chiếc Camry trưng ở khu Central Plaza, gào khóc ăn vạ suốt vì sao đèn xe Camry ở Việt Nam xấu thế, làm mình không biết cách nào để an ủi? Tội nghiệp người đờn ông sơ sanh của tui, mới chào đời vài giờ đã hoe ố mùi vật chất! =)) 

Và cuối cùng gửi một postcard từ sân bay về địa chỉ nhà, đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi tăm hơi đâu, chắc là tèo rồi. May mà tụi mình đã chộp hình em nó lại. ;)

Rất happy với chuyến đi này. Dù kể chuyện thì rất tệ, không có tí củi lửa gì ráo trọi! Haha. Kệ, cơm nguội cho nó có phong cách!!!


Chim sáo Phuket - đặc sản. Rất dạn, rất ồn, rất khệnh khạng

Chó Phuket. Đi đâu trượng phu mình cũng giơ máy chộp hình chó. 


Thần Ganesha. Ở TL chỗ nào cũng có tượng thờ thần voi. Tụi mình cũng mua được một bức tranh voi để về treo trong phòng ngủ lấy hên.

Marine Bay

Phuket nắng vàng, biển xanh. Bái bai!!!


Đây là một trong những chuyến bay cuối cùng trực tiếp từ HCMC đi Phuket. Sau ngày 15.5, Air Asia sẽ ngưng khai thác đường bay này. Có lẽ vì ế khách.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phuket - Em đi chơi thuyền, trong thảo cầm viên...

Buổi sáng, ăn sáng xong, sẽ có shutter bus của resort đưa tụi mình đi chơi vòng vòng trong cụm gồm 5 khách sạn, cách nhau bằng những cái hồ rộng. Nếu không đi bus, có thể đi bằng thuyền. Từ bến này băng qua bến khác để đến biển. Bãi biển nơi tụi mình ở đẹp và yên tĩnh, giống như một vịnh nhỏ thanh bình hình bán nguyệt, sóng yên và bãi cát trắng trải dài.

Trời nhìn âm u, nhưng nóng như bóp cổ, ngồi lâu một chỗ là nhảy loi choi....Nóng quá sức chịu đựng của mình, may mà không khí thoáng đãng, nên hai vợ chồng cứ rầm rầm xông ra ngoài như hai đứa điên.

Tụi mình lê la từ bến này sang bến nọ bằng thuyền, ngắm những biệt thự nhỏ dọc ven bờ, rồi lê la cà phê trong quán bar nhìn xuống biển, thỉnh thoảng địa bọn khoai tây cha mẹ nằm đầy thỏa mãn ngoài bãi với cái lưng đỏ như tôm lột và lũ khoai tây con cứ 3 phút lại nhảy ùm ùm xuống hồ bơi. ;))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phuket - Khu vườn tân hôn.

Bình thường đi chơi về chả bao giờ còn xí quách để up hình. Nhưng lần này khác, vì chuyến đi kết hợp với sanh nhật của bạn chồng, nên post lại cho bạn có dịp ghé qua thì đọc. Mừng bạn bước sang tuổi băm gạch gạch ăn ngoan chóng lớn!!!! (cái này nghĩa đen luôn nha)

Phuket nóng dã man, đứng yên bất động mà mồ hôi tươm ướt áo, nóng hơn cả lùm xùm trong mền với một nồi xông. May mà tụi mình book được một phòng nghỉ tuyệt đẹp, như phòng tân hôn, haha, có phòng khách, bếp và ban công nhìn ra một khu vườn rộng, cây cổ thụ và cỏ xanh mượt, đẹp rùng rợn trong nắng hè. Mình gần như nằm liệt trong phòng đọc sách, pha một li cà phê và nhìn ra khu vườn, thấy nắng trong ngày chuyển từ sáng sang chiều, rồi đến khi sụp tối. Lần đầu tiên cảm nhận được sự mê hồn của ánh sáng, khi nó di chuyển qua từng tán lá, xuyên qua rèm cửa, đến tận nơi mình đang lười lĩnh nằm đọc sách.

Và trên hết là tiếng chim. Chim sáo là đặc sản của đảo. Hót líu lo suốt ngày và đêm. Buổi tối bước ra ban công, trong cái nóng hừng hực, tiếng chim sáo nghe vẫn rất thanh thản, yên lành.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Phụ nữ cơ bản là cả tin và dại dột...

   

... ngay từ tấm bé.... ;D

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Mèo mặt buồn


Mèo mặt buồn! Mới tí tuổi đầu đã bày đặt buồn! =))

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

But don't forget who's takin' you home




You can dance-every dance with the guy
Who gives you the eye, let him hold you tight
You can smile-every smile for the man
Who held your hand neath the pale moon light
But don't forget who's takin' you home
And in whose arms you're gonna be
So darlin' save the last dance for me

Oh I know that the music's fine
Like sparklin' wine, go and have your fun
Laugh and sing, but while we're apart
Don't give your heart to anyone
But don't forget who's takin' you home
And in whose arms you're gonna be
So darlin' save the last dance for me

Baby don't you know I love you so
Can't you feel it when we touch
I will never never let you go
I love you oh so much

You can dance, go and carry on
Till the night is gone
And it's time to go
If he asks if you're all alone
Can he walk you home, you must tell him no
'Cause don't forget who's taking you home
And in whose arms you're gonna be
Save the last dance for me

'Cause don't forget who's taking you home
And in whose arms you're gonna be
So darling, save the last dance for me
Save the last dance for me
Save the last dance for me.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Viết cho người yêu!



Hi anh,

Cuộc đời cơ bản là buồn, như lúc này em thấy!

May mà em có mình, mình có em...


PS:  Hôm nay anh đi học buổi đầu. Em ở nhà, nấu cơm chờ anh. Hết tháng năm, anh lại ở nhà, chờ em đi học về cùng ăn cơm tối. Ăn cơm trễ, bụng đứa nào đứa nấy to oành....

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bước đầu cờ bạc



Mấy hôm nay trời nóng, ăn tối xong là vợ chồng vội vàng trốn lên sân thượng hóng gió và sát phạt...domino.

Bộ domino mình mua được giá rất hời trong một lần lang thang ở Russian Market, bằng sừng (giả), hộp bên ngoài khắc hình song hỷ rất tinh xảo, cầm lên là không thể đặt xuống. Chồng mình thì yêu quí giá trị tinh thần của nó hơn. Nhờ nó, bạn phát hiện ra vợ tồ của mình không đến nỗi hết khả năng đào tạo trong phạm vi bài bạc.

Tối qua là đánh dấu 3 đêm liền bạn chồng thua trắng bụng và vô cùng cay cú. Luật chơi là ai cán mức 100 điểm trước, người đó thua. Tụi mình chơi ồn ào, tỵ nạnh, mạ lị nhau đến nỗi mẹ mình lúc đi ngang qua sân thượng thắp nhang đã hăm kêu công an bắt hai đứa nếu cứ tiếp tục vi phạm nếp sống văn minh đô thị!!! =))

Đột nhiên, mình mong ước cuộc sống của gia đình mình cứ thế này mãi (dĩ nhiên là thêm vài đứa nhóc cho vui nhà, dĩ nhiên...), có thời gian dành cho nhau, khi trở về nhà là rũ bỏ những áp lực bên ngoài. Với mình, những áp lực đó không tồn tại. Lúc nào mà chẳng khó khăn, vì ham muốn của con người trong cuộc đời này là vô tận, tự mình áp lực chính mình. Nhưng mình chưa bao giờ thấy vui khi rời khỏi một buổi tiệc đầy ứ rượu và xe hơi đón tận cửa. Mình chỉ thật sự thấy cuộc sống mình đang tiếp diễn, đang có thật khi sau mỗi buổi ăn tối, mình đứng rửa ly, trong lúc chồng mình lau bàn, và chúng mình bàn về việc ngày mai nên ăn gì...


Có thể mọi người thấy buồn chán. Nhưng đó là thực tế của cuộc sống gia đình, đòi hỏi mỗi cặp vợ chồng phải tự nguyện dấn thân. Nếu bạn không chuyên tâm, bạn mãi mãi chỉ là người đi vòng vèo bên ngoài, bạn chưa bao giờ bước vào vòng tròn của cuộc sống gia đình thật sự. Trong cuộc sống đó, có những khi bạn phải đối mặt với những khó khăn, mâu thuẫn, nhưng cơ hội được ở gần người thân, chăm sóc họ, được họ nâng niu, và nhìn thời gian trôi qua khi bên nhau...thật vô giá!

Không phải tự nhiên mà mình nghĩ đến điều này. Trong ngày, chat với 3 người bạn. Ba phụ nữ, với 3 cuộc sống khác nhau. Khi bước qua tuổi 30, vô hình, thế giới xung quanh mình bắt đầu có nhiều biến động, buộc mình phải nhìn thấy. Chồng mình bảo mình nên chấp nhận điều đó, đừng quá ngạc nhiên, rằng không phải ai sống tốt, cũng đều có được chung cuộc tốt... Đến một người giản đơn như chồng mình mà còn nghĩ như vậy, thì mình càng ngạc nhiên. Điều đó...thật không công bằng!

Trở lại vụ án domino, mình cứ than phiền chú trai rằng chú đánh dấu bài. Chú chối bai bải rằng nếu đánh dấu, sao chú vẫn thua? Rồi hăm he rằng nếu mình cứ lắm lời khoe khoang thành tích, chú sẽ gửi mình qua...Las Vegas để mình đỏ đen kiếm tiền nuôi gia đình cho biết. Haizzz, nói chung là miệng lưỡi ghen ăn tức ở, mấy đứa hay ghen tỵ ấy mà....Tội nghiệp...=))

Post hình bộ domino chôm trên internet, bộ của mình cũng từa tựa như vậy. Lười chộp hình ghê.

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bếp tháng tư - Gà tiềm bạch quả

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

Bếp tháng tư - Bún bò xào

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS