Tối nay xem lại Before sunset. Coi chung với chồng. Hơn năm năm đã qua kể từ ngày mình xem phim này và khóc như mưa như gió trong ngày mùng 5 Tết (nói hơi quá, thật là là khóc thánh thót, nước mắt tràn mi như mưa ruộng cày, chỉ có thế, nhưng bao giờ khi look back mà người ta chả thậm xưng, hế hế), thì đêm nay, mình đã không còn khóc nữa.
Không phải vì phim không còn hay, thoại đã dở, hoặc điệu valse cuối phim không còn cào cấu lòng mình, mà vì: đã hơn năm năm từ cái ngày khóc như mưa gió, đã nhiều suy nghĩ đã thật sự phai nhạt, có muốn nhớ cũng không nhớ nổi, chả lẽ mình đã khác? Và trên hết là, thật buồn cười khi khóc lóc về một chuyện tình khi đang ngồi kế bên một người tình.
Chời mẹ ơi, khóc chắc bị wuýnh chết quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! =)).
0 nhận xét:
Post a Comment