Chép lại từ blog 360
Chiều, kết thúc một ngày ngồi suốt bên máy tính với cỡ 50 cái email qua lại đủ nội dung: trả lời, cãi cọ, nhí nhảnh, tào lao…
Xuống đến phòng khách, giật mình vì một tấm postcard nằm trên bàn cà phê. Con dấu bưu điện ở Sapa ngày 18/9 và nét chữ của chồng. Nghĩa là mất hẳn 10 ngày mới lê bước được từ Sapa đến Sài Gòn. Chắc là đi bộ! ;-)
Nhắn tin cho chồng mà bấm máy loạn xạ cả lên. Vừa vui quá mức, vừa mắc cười tự nghĩ rằng hẳn những người tìm được chó lạc cũng vui đến cỡ vậy là cùng. Như một vật quý tưởng đã mất mãi mãi, bỗng đùng một cái nó chạy tọt vào nhà mình, ngồi chễm chệ ở phòng khách nhà mình mà rằng “Tui nè, mất sao được mà mất, rõ vớ vẩn!”. Trời ơi, đến vỡ tim ra mất!
Tối, chồng đi làm về, việc đầu tiên là cầm cầm cái postcard cũ mèm, đưa lên mũi ngửi ngửi. Khi nghe đến đoạn mình mừng như gặp lại chó lạc, đã hỉnh mũi lên vặc lại “Chó? Nhìn kỹ nè, đây là postcard anh gửi cho em từ tuần trăng mật của mình. Tập trung lại đi. Sao lại liên hệ đến chó lạc ở đây hả cưng! Anh gửi bưu thiếp, không gửi chó!Bưu thiếp”. Rồi cầm cái postcard bằng cái tư thế ôm con chó lên lầu. Giọng gầm gừ nhưng mặt mày hí ha hí hửng không che giấu được.
Không vui sao được, đã tưởng rằng sẽ không thể nào còn cầm nó trên tay.
Vì, ngày cuối cùng ở Sapa, sau khi đã lội rã giò qua các thể loại bản: Cát Cát, Tà Pìn…; xơi ứ họng các món đặc sản trong những cái quán lụp xụp ven đường: lợn cắp nách, gà bản, gà đen, cơm lam, thắng cố; hai vợ chồng chui tọt vào bưu điện thị trấn để gửi 2 cái postcard. Một cái chồng gửi cho vợ, một cái vợ gửi cho H. Hí hửng lè lưỡi dán tem, hí hửng bỏ vào thùng thư, hí hửng với chuyện chắc chắn chúng sẽ đến nơi trước cả khi vợ chồng về đến Sài Gòn. Mà quên mất bẵng việc trả tiền tem cho cô nhân viên bưu điện!!!
Đến khi sực nhớ ra thì đã ở một nơi khác. Ui thui, không thể nói hết là vợ chồng đã ân hận đến cỡ nào. 2000đ tiền tem! Sẽ không bao giờ đổi lại niềm vui khi nắn nót viết từng chữ trên tấm postcard đó, nghĩ đến người nhận sẽ rất xúc động khi cầm nó trên tay. Và quan trọng nhất là nói được với họ rằng, mình yêu thương họ biết bao…
“Chỉ có 2000đ, chị ấy sẽ không nỡ quẳng cái thư đi…”
“Nhất là nếu đọc được những gì anh viết cho em, biết đây là tuần trăng mật của mình, sẽ không ai nỡ đâu, em à”
“Lâu lắm rùi, em chẳng làm gì được cho H. Nói là thương nó, nhưng luôn luôn biền biệt những khi nó cần. Cùng ngồi ở một thành phố, có khi cả 4 tháng trời không gặp nhau. Chộp nhau trên net thì nói năng lửng lơ, đứt đoạn, thi thoảng sign out không hề thông báo… Anh nghĩ xem, em biết em vẫn quan tâm đến nó, nó biết em cũng không phải loại tệ hại gì. Nhưng tình cảm thì phải nuôi dưỡng. Em không gặp anh cả tháng, không biết anh buồn vui, mà mồm cứ ông ổng là yêu anh, anh tin không?”
“Chị ấy không nỡ gỡ cái tem đi đâu…”
“Nếu là em, em sẽ không làm như vậy…”
“Nhưng có ra sao, thì cũng không trách được. Họ có biết mình là ai đâu để có feeling với những vấn đề của mình. Mỗi ngày, chẳng phải mình gặp gỡ bao nhiêu là người lạ…”
“Không trách ai được hết. Chắc là không thể trông chờ gì…Thôi quên nó vậy”
“Mình làm mình chịu. Đó là chưa kể đến chuyện đôi khi mình không hề làm gì mà vẫn phải chịu nữa kìa! Cho nên, chỉ nên tiếc thôi”
“Hihi, bạn đi xa quá rùi bạn ơi”
“Hihi, đúng là xa thiệt"
“Nhưng em buồn thiệt tình…”
“Chậc, thì nỗ lực mà…Anh ghi toàn là những lời có cánh!”
“Ừ, một phút le lói đã vội bị dập tắt”
“Suýt tí nữa thì H đã biết em thương nó ra sao, và em sẽ hết càm ràm anh vì anh không lãng mạn”
“Anh có nghĩ rằng, có những điều không nói thì người ta vẫn có thể biết?
“Anh không biết đâu, thật tình không biết. Nhưng anh cho là nói ra vẫn hay hơn. Ém trong bụng để làm gì. Dễ mắc chứng ăn không tiêu giống anh”
“Anh có nghĩ rằng, vẫn luôn luôn còn có người tốt không?Cá không?Em và H sẽ nhận được nó”
“Chơi luôn! Em thắng thì anh dẫn em đi ăn. Dù sao, anh sẵn sàng thua chầu này!”
“Suỵt, đừng xì cái dzụ án cá độ này cho mẹ H nha. Nó sẽ đòi đi, vì dù sao, cũng liên quan đến nó…”
"Coi em kìa, vừa mới nói thưong nó. Để anh đi méc mới được”
"Chơi méc kìa bà con ơi! Anh hùng Méc kìa bà con ơi!!"
Cuối cùng, thì tôi đang cầm tấm bưu thiếp ấy trên tay. Ui chao, nó nhẹ hẫng!
0 nhận xét:
Post a Comment