RSS

Nỗi buồn có màu xanh...


Chép lại từ blog 360

Nghe Still got the blues lần đầu tiên vào năm lớp 10, trong một giờ học Anh Văn.

Sau đó thì nghe dai dẳng qua nhiều năm, nhiều giai đoạn. Nghe khi buồn, nghe khi thức khuya, nghe khi một mình, nghe khi đi xa, nghe trên những con đường, nghe khi đi lang thang trong sân vận động vắng hoe, giữa trời gió bấc mưa phùn phương Bắc. Nghe khi đau lòng vì nhớ nhung một ai đó. Nghe vào những lúc lòng mình lạnh lẽo, muốn tìm lại một tí hơi nóng để hơ ấm bàn tay. Những chuyến bay vội vã khởi hành từ Sàigòn lúc 9h tối, trên con đường khuya vào Hà Nội, ngồi cứng đơ trên băng sau tài xế, thấy mình được bọc trong một dải âm thanh xanh biếc, đầy da diết, trôi băng băng trên đường...

Ký ức về bài hát này là những mảnh nhỏ mong manh, sắc cạnh, vừa dịu dàng, vừa thoang thoảng buồn
đau...Nó thích hợp chỉ để nghe một mình. Giống như ai đó bước đến bên bạn, nói với bạn bằng những âm thanh câm lặng, bạn chỉ nhận ra bằng những chuyển động của đôi môi. Giống như bạn nhận được một message ngắn ngủi: "Anh buồn", và bạn cầm chặt cái điện thoại trong tay, như nắm chặt nỗi buồn ấy, không muốn chia sẻ với người thứ ba. Một bài hát đơn độc chất ngất, ko có men rượu, khói thuốc. Đêm thanh thản bên ngoài. Cửa sổ loang loang ánh bạc. Khói xanh huyền diệu của nỗi buồn lan tỏa dưới chân, len lên ghế, chạm vào ly cà phê, rồi quẩn quanh ở đó không rời...

Càng trưởng thành, tôi lại càng thấm thía hơn bài hát này.

Tôi là người vốn tin tưởng vào tương lai, khoan dung với quá khứ, và mưu cầu sự thanh thản ở hiện tại. Tôi hiếm khi trách mình oán người. Mọi điều đều có khởi phát. Khởi phát luôn từ chính mình.

Nhưng Still got the blues - cái bài hát tôi yêu tha thiết,
đôi khi lại nhắc nhở cho tôi thấy rằng tôi vẫn đang đi hai chân trên hai thế giới khác nhau, khệnh khạng như một bà bầu, với đứa con trong bụng là mưu cầu được sống thanh thản. Một thế giới mà mọi người ghé mắt nhìn vào, hallo Uyên!. Một thế giới khác luôn bị chồng tôi phàn nàn rằng "Sao không thấy anh ở đó? Chơi một mình xấu nhé!". Trong đó, tôi có thể tự do ngồi từ ngày này sang ngày khác để lắng nghe Still got the blues, When I need you, Stars, ...trong bóng tối. Để mặc sức nhớ nhung những gương mặt mà nếu tôi không cố hết sức, rồi thì tôi cũng sẽ không thể hình dung ra được nữa...Chìm khuất trong làn khói xanh trong vắt của đêm...

Sáng nay, cầm tách cà phê xuống phòng nghe nhạc, lại thèm thuồng bỏ cái đĩa Gary Moore vào máy. Tiếng guitar như cào lên không gian cái cảm giác buôn buốt nhột nhạt của vết mèo cào. Vén rèm, bầu trời trên đầu xanh thăm thẳm. Thấy mình như bị phủ trong một mớ cảm giác quá mạnh không thể gọi tên, tim đập nặng nề trong lồng ngực. Thấy mình choáng ngợp với niềm hạnh phúc bất ngờ. Lần cuối cùng tôi buồn như thế này là khi nào?

Không phải ngày hay đêm. Mà là màu xanh. Nỗi buồn có màu xanh...Dịu dàng và bén nhọn...

--------------------------------------------------

Used to be so easy to give my heart away.
But I found out the hard way,
there's a price you have to pay.
I found out that love was no friend of mine.
I should have known time after time.
So long, it was so long ago,
but I've still got the blues for you.

Used to be so easy to fall in love again.
But I found out the hard way,
it's a road that leads to pain.
I found that love was more than just a game.
You're playin' to win, but you lose just the same.

So long, it was so long ago,
but I've still got the blues for you.

So many years since I've seen your face.
Here in my heart, there's an empty space
where you used to be.

So long, it was so long ago,
but I've still got the blues for you.

Though the days come and go,

there is one thing I know.
I've still got the blues for you.

Released in 1990, this CD should pretty much be old news now, and it would seem that most everyone has either heard this CD for themselves or gotten an opinion on it from a trusted friend. Still, whenever someone asks me to make a few recommendations for guitar oriented blues-rock CD's,
Still Got The Blues is always in my first list of suggestions. A surprising number of times the recipient of my suggestions either has not heard of Gary Moore or hasn't heard this CD. If you enjoy blues-rock guitar and don't have this one in your collection, read on.

While I'm not absolutely certain of this, I believe Gary was the first hard rock guitarist to cross over to blues by dedicating a full CD to the genre. There have been a string of "heavy blues" releases and blues CDs produced by predominantly rock guitarists since the release of
Still Got The Blues, most notably the numerous releases on Shrapnel's Blue Bureau International division. But it's my feeling that Gary set a standard in this area that has yet to be equaled. (I'll likely be challenged on that statement, however).Simply put, Gary Moore stands comfortably among the top rock/blues guitar players, past and present. He does rock the blues, there's no disputing that, playing powerful chords and ripping off lots of rapid fire leads throughout the CD. But the emotional aspect of blues music is not lost in a flurry of notes, as sometimes happens with this style of play. Gary injects tremendous passion into his playing. And the gutsy, sustained growl oozing from his Les Paul makes me wonder why Fenders are so prominently prefered by bluesmen. Completing the package, Gary's vocals are very good as well.

Albert Collins and Albert King each make guest appearances, both trading licks with Gary. The contrast of playing styles between Gary and these blues veterans makes for some interesting listening. George Harrison also makes a guest appearance, playing slide guitar on That Kind of Woman. Of the 12 tracks, most of them are medium or fast paced, but there are three slower ballads to break things up. The most notable of these slower numbers is the title cut, Still Got The Blues, on which Gary does some very nice melodic, passionate lead work. In all, there are 5 originals and 7 covers.

As with many CDs I review, this CD features lots of aggressive guitar, and mostly upbeat, faster paced blues-rock songs. If you are a fan of guitar-driven blues rock, there's no question this CD needs to be in your collection. It probably won't have a lot of appeal to those who favor primarily tradional blues.

Gary did however, release a later CD entitled Blues For Greeny, on which he plays a guitar given to him by Peter Green, and features Peter's songs. This CD has a much more tradional flavor to it, and frankly was a bit too laid back for me. However, I have heard (or read) several favorable comments from others regarding Gary's playing on this CD.
ElectricBlues

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Post a Comment