RSS

Đang đọc "Biên niên ký chim vặn dây cót" của Haruki Murakami


Chép lại từ blog 360

Một cuốn sách dày cui, chiếm một chỗ bự xự trong hành lý. Trong lúc chồng thơ thẩn dạo chơi vòng quanh bờ hồ Hoàn Kiếm để tìm chiếc dép rớt hôm trước (tự cho là như vậy, héhé), thẫn thờ chụp những tấm hình đỏ đỏ ở đền Ngọc Sơn, vợ khoái trá tít vào Đinh Lễ tậu một mớ sách khổng lồ.

Thế mới thấy, bản tính là thứ khó dời, dù thời thế đã thay đổi.

Thuở độc thân, lần nào ra HN, vì buồn vì chán, cũng tự tiêu sầu và tự hại thân bằng cách tha về 1 va ly sách. Vật vã nhồi nhét cho đủ chỗ, vật vã bưng bê. Lạc thú duy nhất đổi lại: không bao giờ phải đóng tiền hành lý quá cước (!!!). Một trình độ khóc lóc nỉ non đã đạt đến mức thượng thừa! Xời, chắc phải tự xin chữ ký của mình quá!!!

Có chồng, mọi thứ vẫn i xì. Sách HN ở SG đầy rẫy. Chồng đã nhiều phen kinh hồn bạt vía về tốc độ vơ vét của vợ mỗi khi hai đứa mình đi dạo tại nhà sách SG, thì nay cũng chẳng mảy may chớp mắt khi khệ nệ vác một cần xé sách lên máy bay. Hơn thua nhau là ở chỗ ghi điểm tại quầy làm thủ tục. Ui, vợ biết nói sao hết để bày tỏ lòng ngưỡng mộ của vợ về chồng? Không hề có nước mắt (và nước mũi), và cười giả lả, và lạy lục van xin...Không hề! Chồng - hai tay hai va ly nặng trĩu, trên đầu là nón, dưới chân là giày, sau lưng là vợ - lướt đi như bay qua mọi cửa ải. Khi đi ngang qua quầy kiểm tra cuối cùng, trong khoảnh khắc, tiếng thở dài đánh sượt không kiềm chế được của cô hải quan xinh đẹp lướt qua trên đầu chồng. Một cọng tóc (chỉ một mà thôi) của chồng khẽ bay bay. Ngay lúc đó, vợ nhận ra rằng vợ yêu chồng biết bao...

Vợ biết cuộc sống luôn biến đổi. Sẽ có lúc vợ ghét chồng thắm thiết khi nhìn chồng mặc quần đùi đi khắp nhà! Nhưng lúc này đây, vợ ý thức rằng cuộc đời vợ đã bước sang một trang mới. Và vợ luôn cảm ơn cuộc đời vì những gì mà cuộc đời mang đến cho vợ. Một người chồng ngủ trễ hơn và dậy sớm hơn, người pha cà phê vào mỗi sáng cho em, đắp chăn cho em mỗi tối, người vụt sáng trong những cuộc hành trình dài dù luôn bị mất hút dưới một đống va ly, người đã để em tựa đầu trên đôi vai xương ơi là xương (nhưng có còn hơn không, ;-)), người không bao giờ phàn nàn vì đợi lâu, người không bao giờ bất ngờ vì em vốn sinh ra là một người đồng bóng...

Vì vậy, mặc kệ quần đùi, em tung hê tất cả!!! Mặc kệ chồng lười tắm giặt, nhưng hễ tắm thì tắm rất lâu. Mặc kệ chồng khảnh ăn, nhưng hễ ăn thì đi tong cả tiếng! Em biết tất cả!

Khi đi xa, chúng ta không hề nhớ nhà! Trên vai anh là cả một ngôi nhà (theo nghĩa đen đích thực), và em đem anh theo em khắp nơi ...(theo nghĩa bóng - bóng ơi là bóng)

PS:

Chồng ui, honeymoon đã khép lại. Hai đứa mình đi coi phim đi, rồi đi cà phê họp hành xem lại phải tiếp tục trò gì để khỏi phải chán nhau suốt một đời dài... Yippie!!! 60 năm phía trước kia kìa...

Và đó có phải là lý do mà anh không bao giờ ngăn em mua sách?!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • RSS

0 nhận xét:

Post a Comment